Nhan Bích Thanh nhướng mày, phát hiện sự tình không hề đơn giản.

Lúc này hắn mới chú ý tới, tuy tín hiệu tỏa ra nhưng nó không phải bộ đàm, nó là một cái máy vi tính mini!

Mà hắn thì không có cách nào dùng tín hiệu bộ đàm trong máy vi tính để chạy trốn!

Rừng cây khô và cái giếng này là có người tạo ra, là không gian linh tính trong máy vi tính!

Trước đó hoảng hốt chạy vội tới nơi này, thất sách quá.

Nhưng Nhan Bích Thanh không chọn lựa lập tức đi ra ngoài, hiện giờ có lẽ Cung Bảo Đinh vẫn còn canh giữ ở bên ngoài, một khi hắn ra ngoài mà lại không tìm được thiết bị truyền tin thì thật sự sẽ chết!

Nếu muốn ẩn nấp ở nơi này thì phải tìm được chủ nhân của không gian này, khống chế hắn mà không thể giết chết, cũng không thể để hắn có cơ hội giết chết mình.

Hiện giờ hắn thật sự quá yếu rồi, rất dễ để người ta có cơ hội lợi dụng.

Cả không gian này, làm người ta chú ý nhất chính là cái giếng cũ kia.

Nó là điểm ngưng tụ sức mạnh đặc biệt nhất trong không gian này, có lẽ người siêu năng tạo ra không gian này đang trốn ở bên trong giếng nước, chờ cơ hội đánh lén hắn.

Nhan Bích Thanh khom người nhặt vài hòn đá nhỏ, làm bộ khá thả lỏng đi tới chỗ cái giếng, nhìn xuống đáy giếng.

Sau đó vô số tia nước phun lên như dây thừng nhắm tới tay chân Nhan Bích Thanh, muốn trói hắn lại.

Nhan Bích Thanh nhếch khóe miệng mỉm cười, trò đánh lén sơ sài như thế mà muốn bắt được hắn sao?

Nằm mơ đi!

Số liệu xanh biếc trên tay Nhan Bích Thanh lóe sáng, trực tiếp tung quyền đánh tan dòng nước.

Sau đó Nhan Bích Thanh cầm hòn đá trong tay, dồn sức, ném xuống giếng.

Mỗi cục đá đều có uy lực không kém gì đạn pháo, nếu tên kia núp ở trong giếng thì nhất định sẽ bị bắn trúng!

Thế nhưng chuyện làm Nhan Bích Thanh bất ngờ đã xảy ra, cục đá không chút trở ngại rơi thẳng xuống đáy giếng, không hề có chút va chạm nào cả!

"Có bẫy!"

Sau khi hiểu ra vấn đề, Nhan Bích Thanh vội vàng lùi ra sau, nhảy ra một khoảng cách cái giếng kia hơn mười mét.

"Không đúng... cảm giác khi lùi về sau không đúng lắm, không phải mình muốn nhảy tới đây.... này giống như năng lực của tên siêu năng nhìn giống hung linh kia!"

Hắn bị chiêu quỷ đả tường ảnh hưởng!

Nhan Bích Thanh vừa cảm thấy không đúng thì từ trong bùn đất thò ra một cánh tay túm lấy cổ chân hắn!

Móng tay màu đỏ cào rách da hắn, máu tươi giống như nước ồ ạt trào ra!

Nhan Bích Thanh hừ lạnh một tiếng rồi nhảy lên, trực tiếp kéo kẻ dưới đất lên, sau đó một cước đá vào ngực người nọ, đá văng ra xa mười mấy mét.

Kẻ núp dưới đất chính là Ôn Văn, Ôn Văn bị một cước này đạp tới phun máu tươi, bởi vì dùng năng lực của quỷ hồn chế tạo không gian này nên anh không có năng lực né tránh công kích vật lý.

"Bố trí này thật sự rất tinh tế, nhưng thực lực của mày không đủ thì có thể làm được gì chứ?" Nhan Bích Thanh khinh thường nói.

Ôn Văn từ dưới đất đứng dậy, nhìn Nhan Bích Thanh cười nói: "He he, mày biết không, lúc tao còn chưa phải người siêu năng, tao chính là nhờ cạm bẫy mà bắt được một con vampire đấy."

"Tao khác vampire."

Nhan Bích Thanh lạnh giọng nói, hắn không vội giết Ôn Văn, bởi vì hắn phải nhờ vào không gian này để tránh né Cung Bảo Đinh.

"Nhưng tao cũng đã khác với trước kia rồi." Ôn Văn mỉm cười nói.

"Tao không quan tâm mày có khác hay không, tao có một vấn đề muốn hỏi."

"Hỏi đi, tao nghe đây."

Ôn Văn cười ha hả, anh đã nắm chắc thắng lợi trong tay, nhưng nếu Nhan Bích Thanh muốn tán dóc một phen thì anh cũng rất sẵn lòng.

Nhan Bích Thanh nhíu mày nói: "Mày chọn lựa có hoặc không, để tao làm ra quyết định! Nếu có một ngày mày tỉnh lại từ hỗn độn, phát hiện có một thứ không sạch sẽ tồn tại đang mượn dùng sức mạnh của mày mỗi ngày, mày sẽ làm sao?"

Ôn Văn có chút giật thót, lẽ nào tên này đang nói tới Trạm Thu Nhận Tai Ách?

Không, có lẽ hắn đang nói chính bản thân mình, mượn dùng sức mạnh... lẽ nào đây là phương pháp sử dụng sức mạnh của người siêu năng?

Sau đó Ôn Văn nói: "Đương nhiên là chọn lựa tha thứ cho hắn!"

Mỗi ngày anh đều đang mượn dùng sức mạnh của nhóm quái vật trong trạm thu nhận, là người được lợi từ hành vi này, anh chắc chắn sẽ không nói bậy về mình.

Nhan Bích Thanh liếc nhìn Ôn Văn, hắn vốn cũng không chờ mong gì với câu trả lời của Ôn Văn, chỉ tự quyết định.

"Cái này cũng không tính là gì, nhưng kẻ đó còn vô sỉ cho rằng đó là sức mạnh của mình, mà mày mới chính là tà ma muốn đánh cắp sức này, đồng thời còn muốn tiêu diệt mày, triệt để loại bỏ ý chí phản kháng của mày, chiếm đoạt sức mạnh của mày! Vậy mày sẽ làm thế nào?"

"Vẫn là tha thứ thôi." Ôn Văn chớp mắt nói.

Nhan Bích Thanh thở dài nói: "Mày quả nhiên không phải là một người nghe tốt, vậy kế tiếp, mày chọn lựa ngoan ngoãn bó tay chịu trói hay là..."

"Ha hả...." Ôn Văn nhịn không được bật cười.

"Mày cười cái gì?" Nhan Bích Thanh nhíu mày hỏi, tuy hiện giờ hắn đã không còn lông mày nữa rồi...

"Xin lỗi, tao nhịn không được, mày vẫn cho rằng mày có thể dễ dàng bắt được tao, nhưng kỳ thực ngay từ khi bắt đầu thì trận chiến đã kết thúc rồi."

Sau đó Ôn Văn chỉ Nhan Bích Thanh, búng tay nói: "Mày trúng độc, hơn nữa còn là loại độc kịch liệt!"

Ôn Văn vừa dứt lời thì Nhan Bích Thanh liền phun ra một ngụm máu tanh hôi, trừng mắt nhìn Ôn Văn mà không nói nên lời.

Máu trong cơ thể hắn đang cuồn cuộn, bắt đầu phản kháng hắn!

Chúng đang điên cuồng chuyển hóa tính chất, vì thế Nhan Bích Thanh cần dùng hết toàn bộ sức mạnh để kháng cự lại chất độc trong cơ thể, căn bản không thể phân tâm tranh luận với Ôn Văn.

"Năng lực này có tên là máu độc, tức là làm máu nhiễm độc, khi nãy lúc móng tay cắt vào chân mày thì mày đã trúng độc rồi, chỉ có điều là tao vẫn chưa kích hoạt nó mà thôi."

"Nếu là trạng thái mạnh nhất của mày, trúng loại độc này mày cũng có thể dễ dàng ngăn chặn, nhưng với tình trạng bây giờ thì hiển nhiên là không được.

"Có điều, chỉ khoảng một tiếng đồng hồ hoặc càng ngắn hơn thì mày sẽ khôi phục sức mạnh đủ để giết chết tao... nhưng mày đoán coi tao có để mày có đủ thời gian không?"

Ôn Văn đứng trước mặt Nhan Bích Thanh, để găng tay Tai Ách xuất hiện, dây xích đen tỏa ra quấn chặt lấy cơ thể Nhan Bích Thanh.

"Thứ này, rốt cuộc là gì?"

Nhan Bích Thanh khiếp sợ nói, trí nhớ của hắn tới từ Nhan Bích Thanh chân chính, nhưng xiềng xích này mang tới một cảm giác rất kỳ lạ.

"Là cái gì thì tao cũng không thể nói rõ, nhưng không phải mày rất ghét chuyện bị rút đi sức mạnh à, thế thì xin lỗi nhé, sau này mày phải sống cuộc sống như vậy đấy."

Nói xong, Ôn Văn kéo Nhan Bích Thanh vào trong trạm thu nhận.

'Đã thu nhận quái vật cấp Tai Nạn thứ nhất, giam giữ trong phòng giam Tai Nạn - 001,quyền hạn khu Tai Nạn chưa mở, xin hãy chờ đợi...'

"Tức là tuy mình đã bắt được hắn nhưng không thể dùng được sức mạnh của hắn đúng không?"

"Không sao, rồi sẽ dùng được thôi... chỉ cần mở được khu Tai Nạn!"

Sau khi bắt được Nhan Bích Thanh, Ôn Văn nghỉ ngơi một chút, không đi ra ngoài.

Con chuột kia chính là mắt của anh, anh phải quan sát chờ đến khi Cung Bảo Đinh và Đinh Minh Quang rời đi rồi mới đi ra ngoài.

Bằng không, Đinh Minh Quang ở ngoài đó, bị nhìn thấy tuy không phải vấn đề lớn nhưng chung quy cũng là một chuyện phiền phức.

0.13133 sec| 2413.156 kb